[mota]
“Trong Trên Cả Giàu Có, Alex buộc ta phải ngẫm lại bản chất của sự giàu có. Giàu có không chỉ nằm ở tiền bạc hay những gì có thể mua được bằng tiền, mà nó còn xoay quanh việc nâng cao nhận thức và những hiểu biết của bạn về thế giới. Những bài viết của anh sẽ đưa bạn đi đúng hướng. Rất khuyến khích bạn đọc quyển sách này.”
John Mackey, nhà sáng lập kiêm CEO của Whole Foods
Hôm nay, tôi muốn nói vài lời về một nhóm người vô cùng quan trọng mà theo mục sư John S. C. Abbott thì họ là người “tạo ảnh hưởng mạnh mẽ đến hạnh phúc của thế hệ tương lai tương đương với tất thảy các nguồn lực khác hợp lại”. Sử gia Will Durant gọi họ là “hạt nhân của nền văn minh”. Một câu ngạn ngữ Do Thái nói rằng Chúa tạo ra những con người này vì Ngài không thể xuất hiện ở khắp mọi nơi vào cùng một thời điểm.
Tôi đang nói về những người mẹ.
Hãy nghĩ về mẹ của bạn. Nếu không có bà, giờ đã không có bạn ở đây. Ít nhất là về mặt sinh học. Chắc chắn chúng ta không ai sống nổi nếu không được mẹ yêu thương, nâng niu chăm sóc trong những năm đầu đời.
Mẹ hẳn nhiên là ký ức đầu tiên của bạn. Thậm chí trước khi con trẻ có khả năng nhớ, giọng nói của người mẹ đã mang lại cảm giác an tâm, vòng tay mẹ là trải nghiệm đầu tiên về tình yêu thương, còn sự quan tâm chăm sóc của bà khiến ta tưởng mình đang sống trong một thế giới bình dị nhưng mang nặng lòng trắc ẩn vô bờ.
Dĩ nhiên đời không như là mơ, nhưng chẳng phải được khởi đầu cuộc sống như thế là quá tươi đẹp hay sao? Mẹ chính là người thầy đầu tiên, là người ủng hộ bạn nhiều nhất, là mối tình đầu của bạn. Bạn càng lớn, mẹ càng phải hy sinh nhiều hơn. Khi bạn bệnh, mẹ chăm sóc bạn. Khi bạn gặp khó khăn, mẹ nâng đỡ bạn. Khi bạn cần đi đâu, mẹ dẫn bạn đi.
Là một trong số 4 người con trai, tôi đã lớn lên và tin rằng mẹ sinh ra để làm đầu bếp, người giúp việc, y tá, nhà tư vấn, trọng tài, và tất nhiên, tài xế. (Peter DeVries từng miêu tả mẹ là người có vai trò “đón con một lần trong phòng sanh để rồi tiếp tục đưa đón con cả đời ".)
Nhà đông người, việc của mẹ chẳng bao giờ hết. Vậy mà bạn bè có khi khen mẹ tôi may mắn vì có 5 người đàn ông khỏe mạnh giúp đỡ. Thế nhưng tôi không bao giờ quên lần nọ, người hàng xóm có việc ghé sang nhà khi chúng tôi đang xem đá banh. “Ê,” ông nói và nhìn năm đứa chúng tôi đang chăm chú xem, “sao cả năm đứa mày ở đây xem ti-vi trong khi mẹ tụi mày lúi húi ngoài sân cắt cỏ?”
“Con đâu biết,” tôi nhớ mình là đứa lên tiếng trả lời. “Con tưởng mẹ thích vậy.”
Có hiếu là thế sao?
Trong nhà, mẹ tôi là nội tướng. Bà sắp xếp mọi thứ, ghi nhớ mọi chuyện, và tôi thấy xấu hổ khi nhớ ra rằng, cũng chính mẹ là người nhúng tay vào hầu hết những việc cần làm. Còn nữa, mẹ biết nấu – đến giờ vẫn vậy – món súp rau củ cực đỉnh. Tôi không có ý nói món đó ngon, mà phải là cao lương mỹ vị chính hiệu.
Hẳn bạn sẽ băn khoăn, món súp rau củ ai chả nấu được, có gì mà cao lương mỹ vị. Chẳng qua là bạn chưa nếm món súp mẹ tôi nấu thôi. Chưa có ai ăn xong mà bảo tôi nói quá lời cả.
Người ta không nói quá về sức ảnh hưởng của người mẹ lên đứa con. Xét về nhiều mặt, bạn không thể nào đong đếm được. Bạn không cần phải giành lấy hay chứng tỏ điều gì mới có được tình yêu thương của mẹ - thứ tình cảm mạnh mẽ nhất, mù quáng nhất, cao cả nhất, và không bao giờ có thể diễn tả được đầy đủ.
[/mota]
Khuyến Mãi
